Gặp Đoạn Thơ Bỏ Quên
thò tay vào túi áo
gặp tờ giấy gấp tư
mở ra trợn mắt đọc
chữ còn nét mòn hư
chẳng câu kéo gì cả
nhưng định
dạng là thơ
bài thơ sau đơn thuốc
bỏ quên từ bao giờ
vài câu đầu tàm tạm
mấy câu tiếp chập chờn
ngôn ngữ lẫn hình ảnh
ẩn hiện nét ba lơn
bài thơ chưa hoàn tất
chết yểu đã lâu ngày
bần thần thả xuống đất
hít vào một hơi đầy
một chút tình lãng đãng
của chính mình vừa bay
tự nhiên tiếc vơ vẩn
lặng bẻ gập ngón tay
vang tiếng kêu cụp cụp
như gõ mõ ngậm ngùi
không soi gương cũng thấy
mặt mày đang đen thui
Luân Hoán