Tâm Trạng
ngày trước
mong đợi ḥa b́nh
làm thơ phản chiến nhiệt t́nh thành tâm
mặc dù hông dắt dao găm
lưng treo lựu đạn quanh năm quân hành
vườn hoang ruộng trống đồi xanh
núi đèo nhả đạn xóa danh quân
thù
ḷng buồn như lá mùa
thu
tiễn đưa đồng đội mịt mù khói
mây
quê hương
hạn hán bùn lầy
trở trăn áo mỏng vai
gầy phận dân
đâu đâu cũng trắng mộ phần
cầu bồ câu hiện cụt chân chưa thành
bây giờ mong đợi chiến tranh
giải pháp bẩn nhất mong dành quê
hương
trước sau cũng tới sát tường
chơi sớm một trận mở đường hồi sinh
mong ước lẩm cẩm linh tinh
khác chi cuồng
dại giận ḿnh xưa kia
bây giờ sắp đội mộ bia
đang trốn tổ quốc chầu ŕa, hổ ngươi
xuí người
sao chẳng xuí tôi
loanh quanh bế tắc tới lui dật
dờ
làm thơ khẩu khí tầm phào
đọc lại cảm thấy tào lao quá
chừng
buồn buồn
thong thả rung chân
mà sao hai mắt rưng
rưng khói trời
ai người
không đồng dạng tôi
chửi chơi một tiếng cho đời c̣n nguyên
Luân Hoán