Người
T́nh Năm Đệ Ngũ
em thường
chê ta già
trước tuổi
người chi mô như ông cụ
non
mặt sáng sủa không hay nhăn nhó
cớ v́ sao thường trực trầm ngâm
em chê ta thật thà
hóa dại
ngồi lâu lâu nói được
vài câu
chẳng bóng gió ngụ ư ǵ trong đó
chuyện không hề ăn nhập vào đâu
em chê ta hiền như
Phật đất
sai bảo chi cũng được, dễ dàng
thiếu góp ư không hề cự nự
ngó cứng đầu, đâu biết rất ngoan
em chê ta khờ không
lượng sức
chẳng biết ḿnh gió nhẹ
cũng bay
đi đâu cũng bám làm
cận vệ
ai nh́n lâu trợn mắt cau mày
em chê ta trăm điều
ngàn chuyện
bực nhất là khó hiểu
chi đâu
yêu hay ghét “người ta” không biết
có ư t́nh chi cho đẹp nhau ?
em chê ta ra sao
cũng được
miễn em đừng xụ mặt ngồi im
chưa dám ngơ dễ ǵ
dám dỗ
đừng đẩy ta ra đứng
ngoài hiên
ḷng chưa mở nhưng t́nh đă lộ
tay chạm tay rúng động
mất hồn
mắt gặp mắt lập lờ bối rối
cả thân h́nh như đă
bị chôn
ta khờ dại, ta già,
ta ốm yếu
một phần trọng tội thuộc về em
mới đệ lục làm cho
chàng đệ tứ
bỏ làm thơ trong sáng th́nh ĺnh
lẽ ra bắt đền em mới được
nhưng mà thôi, đền những cái chi ?
ta chừ vẫn chờ em nhắn, gọi
chẳng lẽ em không nhớ
chút ǵ ?
Luân Hoán
15-9-2012