Chạy
Trốn
buồn quá xách xe vào
xa lộ
không mong t́m lại phút
thong dong
thả ḷng theo với ḍng tốc độ
muốn chạy về nơi nhẹ như lông
trước mặt gương che nguồn gió cản
hai bên vùn vụt giọng
hăm he
ta trừng đôi mắt nh́n chăm bẳm
thần chết vô tư đến
gần kề
thoáng vẳng bên tai giọng em gọi
chợt thấy lệ em rớt
trên tay
rùng ḿnh nới lỏng bàn chân đạp
tự hỏi sao ta đến
nỗi này
cô đơn có thật, không cô độc
ta có em yêu có
xác ta
ngậm ngùi bỏ cuộc, ra xa lộ
không vuốt mặt nhưng ngấm lệ nḥa
Luân Hoán
31-10-2012