Thay Trả
Lời
gởi tặng Châu Văn Tùng
bạn lại nhắc sao chưa về thăm lại
đã mười năm, sau một
lần về thăm
không có lẽ
quên quê hương tổ quốc
chống Tàu xâm
lăng, mà trốn núi sông ?
cổ nhân dạy,
ta nhớ lầm rồi chắc
có nước xong mới đích thực có nhà
với ngu muội
hẹp hòi ta quay ngược
không có nhà,
nước: một bãi tha ma
từ cái nhỏ
chụm đầu thành cái lớn
tương lai chẳng
hề trải ở
sau lưng
vì thiếu học vịn theo điều giản dị
yêu chính mình
để thương
cả khối chung
bởi nhỏ mọn ta gần
như bần tiện
biết làm sao
khi mất hướng yêu thương
về thăm gì, khi nơi
hằng thương
nhớ
đã đổi thay, mặt mũi lạ xa, buồn
nhà thờ tự, đất, ruộng, vườn, hóa xác
chẳng lẽ về thưởng thức cái giàu sang
của ai đó, nơi ông cha ta chôn
rún
tưới mồ hôi nước
mắt dựng nên làng
nơi chào đón đã không nhìn
huyết mạch
ta về đâu, tạm trú
được những đâu
mỗi vùng đất vốn cùng
chung da thịt
hai tiếng “người dưng”
quả thật thấm đau !
đất Đà Nẵng chừ tám
mươi dân bắc ngự
rồi mốt mai sang sảng
giọng Ba Tàu
điều đáng sợ đã
dần dần hiện thực
hồn đất ơi xin thông
cảm giùm nhau
ta ngụy biện, cứ cho là
như vậy
ta vô tâm, tùy bạn hiểu, không sao
đất sát Cồn Dầu mang tên
gì, bạn nhớ ?
từng ghé nhà chơi, chẳng
lẽ quên rồi
quê hương không chỉ vài hình
thượng.
cội rễ vô hình, lạt
buộc vô danh
giá trị đời người
sống còn trong đó
lãnh thổ đổ đi, lòng
nhặt giữ dành
nói dại miệng rủi bọn
Tàu tiếp quản
ta chỉ buồn như chua xót hôm
nay
bạn hẳn biết bạn
cũng vô tổ quốc
trên đất chính mình đã
bấy lâu nay ?
ta không về, sẽ không về
lần nữa
dù chỉ là tro cốt đã hoá thân
làm kẻ bội ơn tan trong vũ trụ
ta giữ riêng ta một
cõi lòng
vị kỷ vị tha hồ
đồ lẫn lộn
hết thuốc chữa ta, bạn cứ chửi đi
ngọn cỏ đã cùn không
còn sợ bão
biết phải làm sao ? Còn
phải làm gì ?
Luân Hoán
sớm mai 17-11-2012