Gót Hoa
Luân Hoán
phố vui nhờ
những gót giày
em đi qua lại mỗi ngày thong dong
con đường nằm trải sẵn lòng
đón hương em đượm từng dòng thương yêu
hương mai thơm
khác hương chiều
dù em vóc
dáng mỹ miều như nhau
đi đâu rồi lại về đâu
hồn em chao
động trước
sau thế nào ?
tôi ngồi ngẫm nghĩ, chiêm bao
giày em gót
thấp gót cao vẫn là
người hoa nở
những đóa hoa
và trong tôi
nở ba hoa từng chùm
chùm thơ, chùm văn... nhớ nhung
dù rằng quả thật người dưng bên đời
giày em quai suýt tuột rồi
xin cho tôi được phép
ngồi đỡ lên
tiện tay, phủi giọt bụi
mềm
dành phần tôi bám bên em vụng
về
mộng thôi, đã
vãi say mê
vào trong nụ chữ, em chê, cũng
đành
Luân Hoán