Thăm Không Đúng Lúc

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

đến thăm, gặp lúc em thiền

đứng dựa vách đợi trong hiên nắng chiều

vẩn đếm thử bao nhiêu

con ruồi thong thả dập dìu đậu, bay

 

đếm hoài, lộn mãi, ô hay

chuyện đơn giản quá, tay bất ngờ

cái tâm thao thức đợi chờ

cái tình thả nổi dật dờ phất phơ

 

bên trong, im lặng như tờ

em thiền, không biết tôi chờ trước hiên

đứng mỏi, chân nhẹ luân phiên

co xong lại duỗi, thản nhiên mất dần

 

phải chi tiếng chuông ngân

tiếng lóc cóc để phân tâm mình

cả ngày dễ dàng làm thinh

chờ em chợt thấy trái tim lắm lời

 

từ đứng dựa, tuột xuống ngồi

nắng chiều lặng lẽ rút rồi, không hay

nhìn cánh cửa, định chạm tay

sợ em, quay gót, mặt mày xuôi

 

Luân Hoán

28-01-2012