Gần Tết Chợt Nhớ
Về
thân t́nh gởi TPB VN
không phải là “con ông cháu
cha”
cũng không tài giỏi hơn người ta
nhưng h́nh như có duyên
ǵ đó
để khỏi mang đầu ra xông pha
nghịch tử hứng ǵ thích
làm oai
gà tre mang cốt cách gà ṇi
thinh thinh ngoảnh mặt rời chỗ tốt
khoác vẻ tang bồng hơi khó coi
mỗi bận hành quân mặt
buồn buồn
y như “không
chết cũng bị thương”
bắn người
người bắn như nhau cả
đâu có ǵ vui giữa
chiến trường
“sắc áo màu cờ”
dần ấm da
mù mờ chính nghĩa sáng hẳn ra
cái tâm nam tử tự
nhiên biết
trả nợ cưu mang của
nước nhà
chiến thắng đều đều trong hiểm nguy
“gáo dừa” mang chạy cũng đôi khi
đoạn đời binh nghiệp chưa đầy tất
giữa lúc đang lên ngựa
bỗng qú
lấy số phận ra để
b́nh tâm
đă không tiếp tục được tang bồng
th́ thôi yên kiếp đời hao hụt
không thẹn, không công trước
núi sông
khẩu khí mươi câu đă quá nhàm
vẫn c̣n nhớ măi chiếc
xe-lam
đưa lên đồi đợi trực thăng bốc
rời khỏi cuộc chơi không để tang
đời lính trời cho thật mỏng tanh
chưa làm được “chiến
sĩ vô danh”
mai này già chết không cờ phủ
hẳn đă là may, dẫu không đành
biết rơ c̣n hơn đồng
đội ḿnh
hơn người
đă lặng lẽ hy sinh
kéo thân tủi hận trong tàn phế
xă hội h́nh như khá
vô t́nh
ái ngại suông như đang đóng tuồng
dông dài văn tự điệu cải lương
mỗi ngày lặng lẽ mang chân giả
là mỗi lần nghe nhói vết thương
chuyện đă quen trên bốn
mươi năm
lạ kỳ vẫn thấy ngại đám đông
làm như tàn phế v́
ăn cắp
một nụ mai khô có
mạ đồng
lại sắp hết năm, tết đến nơi
chẳng phải khi không mà
ngậm ngùi
nhớ quê chút chút, thương
nhiều lắm
“huynh đệ chi binh” những kiếp người...
Luân Hoán
nửa đêm
05-01-2012