Hạnh Ngộ
gặp em đang độ hồi xuân
bỗng dưng gắng đứng thẳng lưng đàng hoàng
phôi pha t́nh ngủ mơ màng
hấp thụ hương sắc bàng hoàng ngo
ngoe
em chào, mắt liếc tay che
“t́nh trong như đă” e dè dáng thu
muốn ăn cắp cụ Nguyễn Du
mà sao run quá làm tôi
trời trồng
t́nh thơ vốn trắng như bông
đâu ngờ sóng gợn điểm sông chia ḍng
vài giây ngớ ngẩn phiêu bồng
bằng ngàn thang thuốc ngấm hồng thái dương
hít thấu ḷng những mùi hương
thở ra mây khói nhớ
thương bất ngờ
không biết làm thơ, thành
nhà thơ
biết đâu bất tử may nhờ gặp em
Luân Hoán
02-01-2012