Cục Vàng
sinh tiền chị thường khen:
“cậu thế mà có
phước
tưởng cà đời lăng nhăng
hóa ra đă có được...”
chị bỏ lửng nửa chừng
thông minh em thừa hiểu
trời cho em lận lưng
một viên đá thật quí
không là chuột để sa
vào trong một hủ nếp
em lớn dần thôi à
chắc tuổi rồng nó vậy
giờ chị đă qui tiên
giọng khen c̣n văng vẳng
nhờ hạnh phúc b́nh yên
đời em nghèo cay đắng
chỉ có một cục vàng
không cân thử mấy chỉ
không giàu cũng chẳng sang
ngoài có được tri kỷ
đâu cần khoe là ai
nhưng chắc nhiều người biết
đằng sau cái lưng dài
hồn đời tôi thật tuyệt
Luân Hoán
02-01-2012