Như Là Người Cũ
năm ngón tay hoa vịn
vững chưa
bánh xe mảnh khảnh có đu đưa
ngựa dừng, xà ích ghìm
cương đợi
mái nắng trời nghiêng đọt gió lùa
em thả mắt hiền theo cánh chân
như dòng lụa trải trắng thanh xuân
sáng bừng cả khoảng không gian rộng
chạm guốc, hương em ngát mặt đường
vóc áo đoan trang đài cát ngân
tiếng tim em hát nhịp
lâng lâng
bao nhiêu cát bụi quên
bay lượn
cây lá ngẩn nhìn thầm hỏi thăm
em đựng
những gì trong giỏ mây
phấn son gương
lược nhớ thương đầy
ước gì có cả bài
thơ mới
tôi gói lòng tôi chờ
tỏ bày
đã hẳn rằng yêu rất vu vơ
hoa tai, xâu chuỗi ngọc nằm mơ
quanh vòng cổ biếc đang thao thức
hạnh phúc vì em được
dật dờ
em chẳng là em của
một thời
cùng ngồi xe ngựa, giống chung đôi
Rừng Lăng về tới Ba La, ngỡ...
mà đến bây giờ vẫn
lạc hơi
em dáng đài trang vóc tiểu thư
hình như người đẹp người giống người
tôi nhìn rõ quá trời
quê cũ
em lạ mặt tôi, vẫn của tôi
Luân Hoán
10-02-2012