Cô
Láng Giềng
ta một thuở vô cùng
bối rối
trước sắc nhan cô bé
bên nhà
một từ “đẹp” ai không khen được
bảo “tuyệt vời” sáo rỗng, ba hoa
cần mô tả thế này thế nọ
chữ như dao, như cọ,
bút lông...
pha hoàn hăo bao nhiêu
màu sắc
để vẽ em lấn át
hoa hồng
phải so sánh trưng ra biểu
tượng
cốt cách như nhân vật
văn chương
Kiều Nguyệt Nga, chị em nàng Thúy
ngẫm ra như đă khá tầm thường
thời Xuân Thu bên Tàu xa
tít
có Tây Thi rạng danh Trầm Ngư
cá thần lặn, ngợp v́ nhan sắc
gặp em chừ không kịp lặn đâu
Vương Chiêu Quân của thời Tây Hán
nhạn đang bay ngộ mặt phải rơi
giờ gặp em dễ ǵ
rơi kịp
chớp mắt thôi đă đủ
dứt hơi
Điêu Thuyền mới chỉ làm Bế Nguyệt
ngộ ra em, trăng mất bên trời
Dương Quí Phi Tu Hoa một
thuở
em chừ qua, hoa bế mạc
đời
so sánh vậy
vẫn c̣n chưa xứng
với cô em ở sát cạnh nhà
ngày trăm bận ta đưa
mắt liếc
qua mỗi lần
thêm một thiết tha
chục năm trước, h́nh như Nguyễn Bính
nhờ bướm
vàng chở mấy nụ thơ
thơ bén rễ sống đời hiển hách
em đâu cần, lặng lẽ làm ngơ
mươi năm trước, thêm ông Hoàng Qúy
mang trái tim thương nhớ vào đời
hàng tường
vi theo mùa lỗi hẹn
ông được
lời khúc hát buồn thôi
c̣n nhiều nữa, ta không
biết hết
biết làm ǵ, ai biết
chuyện ta
huống ǵ em chỉ toàn
háy nguưt
chỉ tội cho thơ hóa
gió vỡ oà
Luân
Hoán
06-02-2012