Thư V Anh

 

                   thương gởi anh Ngọc Hiển

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

tha thiết thèm về thăm cố hương

một lần sau chót chạm tình thương

từ cây chống cửa ngày thơ ấu

từ cục gạch dưới chân giường

 

từng hẹn sẽ cùng anh về quê

chạy khan lần nữa khắp bờ đê

hít đầy hương lúa vào buồng phổi

chân đất luồn sâu giữa bóng tre

 

em tuổi trời cho đã khá cao

thời gian còn lại chẳng bao

muốn về, bất lực chưa về được

hẹn tới hẹn lui đến khi nào ?

 

lỗi chẳng tại ai ngoài bản thân

ham chơi tưởng bở được phong trần

bon chen lạc hướng phơi tay trắng

sống chẳng ra chi cũng nợ nần

 

anh hiểu ra chẳng trách em

trưa đơm hương nắng lót chân thềm

lời xưa em hẹn như đinh đóng

nỗi khó khăn chừng đã nhổ lên

 

người chết một lần vuốt mắt thôi

riêng em đâu phải chán đời

đêm đêm vuốt mắt chờ về đất

mãi đến hôm nay còn thấy trời

 

còn sống còn hy vọng ngày

anh truyền hơi ấm đến bàn tay

chia nhau già yếu cùng nhau gánh

không thả vui buồn cho gió bay

 

anh nhé cho em hẹn lần sau

sang năm, lẽ cũng không lâu

hay sang năm nữa, còn chưa biết

nhưng chắc chắn còn được gặp nhau

 

anh nhớ già thêm chút xíu thôi

em đây sẽ gắng giữ tuổi trời

đi qua chầm chậm trên tâm thể

chờ gặp nhau rồi hãy buông xuôi

 

dẫu biết chúng ta, hai ông già

nhưng truyền thống gia đình ta

tuổi trời cao ngất trên đại thọ

đời còn rất dài với chúng ta

 

em mươi vần thay thư

thay lời điện thoại từ xa

mong anh thông cảm tha thứ

thằng bạc đầu chưa hết

 

ngủ ngon anh nhé, gió quê nhà

đã thổi tới rồi tiếng thở ra

em nằm vuốt mắt thêm lần nữa

nhưng chẳng sao đâu, đừng xót xa !

 

 

Luân Hoán

đêm nhức chân, rạng 16-02-2012