Những Vết Mực Xưa
ngày tháng mang về tặng
chúng ta
những cành thương nhớ rất sai hoa
muốn xin trân trọng chia cùng bạn
những chút riêng tư như
món quà
hạnh phúc thơm lừng kỷ niệm xưa
bạn cầm giùm nhé, sẵn
sàng chưa
lòng tôi rộng mở thời nghiên bút
lớp học sân trường đượm nắng mưa
tôi bước
chân vào Phan Châu Trinh
năm lên đệ ngũ, giữa bình minh
ngại ngần trước mắt thầy, cô, bạn
không sợ mà như có
chùn mình
sức học của tôi chợt
đuối dần
một, hai rơi xuống giữa... bâng khuâng
hình như ánh mắt ai
kề cận
thả sợi trăng tình trói bước chân
chẳng biết vì sao quá
sớm hư
chắc vì yểu điệu những tiểu thư
giai nhân áo trắng thơm mùi mực
của cả trường cùng quấy phá tôi !
cả đám bạn vàng đều rất ngoan
riêng tôi lụt lịt thế mà hoang
kiểng chưa lên tiếng đà nôn nóng
thả bước
giày chao bóng nắng tàn
cô ghét thầy la ? chẳng
có đâu !
nhưng không ai nhớ tên
tôi lâu
thể thao không giỏi, phi văn nghệ
tan học là
dù về rất mau
đầu tóc bù xù níu
gió bay
cặp da nhiều lúc vướng chân giày
thứ hai cà vạt ôm
nghiêng cổ
sau phút chào cờ vội
nới ngay
áo trắng quần xanh liền bốn năm
hiệu đoàn ca đã ngấm thuộc lòng
cụ Phan thời đó chưa ngồi lặng
thao thức uy nghi giữa
khoảnh sân
sáu chục năm dài vùn
vụt qua
lớp xưa trường cũ vời vợi xa
hôm nay nghe nói mừng sinh nhật
ngày thành lập trường, nhẹ thở ra
buồn ? - có
hơi buồn chút chút thôi
nhưng thương
nhớ lắm về một thời
tỏ bày vụng quá, xin im lặng
một phút nhìn mây lạc
cuối trời
Luân Hoán
(20-02-2012, nhân 60 năm thành lập trường PCT-ĐN)