Ngày
Cũ
năm xưa, một ngày đẹp
em ghé thăm bất ngờ
tôi đang không mặc áo
mê mải nắn câu thơ
em vào không gơ cửa
thấy tôi, che tay cười
giật ḿnh trong lúng túng
rồi tôi giả lả cười
em tự động kéo ghế
liếc nhanh, không muốn ngồi
tôi thẹn v́ đám bụi
trên mặt ghế nằm phơi
dáo dác quờ quạng ngó
như t́m chỗi lông gà
thật ra nhà không có
lấy sách quạt sơ qua
quên mất rồi..., sau đó
hai đứa làm những ǵ
h́nh như ngồi tán dốc
xong chuyển tông thầm th́
chuyện ǵ đâu c̣n nhớ
chẳng hiểu sao lơ nhau
thơ tự nhiên nở rộ
đầy cuốn vở gối đầu
ngày cũ không xưa lắm
chừng năm mươi hai năm
chuyện xưa không cũ lắm
cứ y như xóc dằm
hôm nay tôi mặc áo
cũng miệt mài làm thơ
cửa đóng khóa cẩn thận
không c̣n ai bất ngờ
Luân Hoán
15-02-2012