Bất Chợt Nhớ
rủ ai trở lại ngày thơ
ra thềm gió mát đánh
cờ-gánh chơi.
mở bia,
cầm nắp
ken,
ngồi
nhớ mặt nền đất bóng ngời nắng mưa
rủ ai trở lại ngày xưa
đêm vàng trăng bám đu đưa góc hè
bàn tay “bịt mắt bắt dê”
run run như
thể chưa hề quen hơi
rủ ai trở lại trò chơi
làm dâu,
tôi cõng,
cong người,
đi quanh
chạng vạng luồn vào chái tranh
mép ao bờ ruộng âm thanh đêm
vào
rủ ai cùng chống cây sào
thúc cho trái ổi rớt
vào bê rê
tồng ngồng
thánh thiện
u mê
lật áo chùi ổi,
em chê,
không thèm
rủ ai trở lại vạt đêm
trốn mưa trong miếu ngó lên thần
hoàng
hoảng hồn tay vói ôm
càng
tỉnh ngay giây phút mơ
màng không đâu
rủ ai sống lại phút đầu
trưa hiu hiu nắng cụng đầu vào nhau
cái cụng chưa đủ đau đau
mà thành cô bé vẫn
hầu hạ tôi
rủ ai ?
chi bằng rủ tôi
đi lang thang lại khoảng đời xưa xa
Luân Hoán
06-3-2012, ngày của em