Ðường Cong
Hồ Ngọc Thanh
. Dòng đã chảy vào đời uỷ mị
Như trăng kia xối xả đêm hồng
Hương của đất ngất ngây tình cổ luỹ
Vẽ ngang trời phảng phất một đường cong

Dòng đã chảy vào mùa đông lạnh buốt
Lối ngày xưa vẫn thẳng đến muôn trùng
Chùm ti-gôn nõn nà đưa hương sắc
Đã níu chùng sát đất một cành si …

Ôi đường cong, vẽ để làm gì
Trên thân thể của nón vành lúng liếng
Trên mái cong của tháp chùa ẩn hiện
Trên nụ em cười cong xuống vành môi

Cũng chỉ là đường cong thôi
Căng cuộc sống ở hai đầu rất thẳng
Ước chi là mũi tên tre bé bỏng
Đậu giữa hai bờ môi mọng em dăng

Mơ về phố của hai làn xanh cỏ
Có khúc cong rất hẹp đến mơ màng
Giữa những phút lạc loài nơi đất cũ
Bỗng giật mình cong vuốt một hàng mi

Ôi cuộc đời cõng bước ra đi
Những ảo tưởng trong hải hồ nặng vó
Lưới của tháng, gọng của ngày vất vả
Kéo cong ghì cả tuổi thanh xuân

Cũng chỉ là đường cong thôi
Hai đầu thúng cả một đời tần tảo
Đòn gánh cong kéo lưng còng lảo đảo
Những đi về hai buổi sớm trưa

Cũng chỉ là đường cong thôi
Bao dòng nước chìm xuôi bình lặng
Mà con sóng một đời vươn thẳng
Nên suốt đời chẳng hết mấp mô!

Tuy Hoà, mùa đông hai-không-không-ba
Hồ Ngọc Thanh