Tiệc Khô
Viên Linh
. sáng nay tôi thức dậy
nghe nỗi nhớ loanh quanh
một chút gì lay động
ngoài cửa kính mưa hoen
một chút gì đang tới
trong cuộc đời mong manh

đêm qua mưa thăm hỏi
mộng tôi có mấy nàng
(ôm trái tim rạn vỡ
bày bình hoa lãng quên?)

một chút gì đang rớt
trong ngực tôi ấm nồng
một chút gì, một chút
đang tan loãng hư không

đêm qua mưa muốn nói
cuộc tình như bóng mây
phút nào trong cửa sổ
phút nào rời nơi đây
phút nào tan thành lệ
trên dung nhan héo gầy
phút nào gieo thánh thót
vạn nhịp đời khoan thai

một chút và một chút
san cho bằng hai vai
(gánh đời ta nặng lắm
cất hoài hoài không vơi)

sáng nay tôi đã thấy
ngoài cửa kính mưa hoen
khuôn mặt em thầm lặng
tựa gương soi chiều tàn
tôi nhìn ra cái muộn
như nhìn mình trong gương

đêm qua mưa đã đổ
lệ tràn đôi mắt em
tôi tưởng mình lại khóc
sau nhiều năm rửng rưng
có hay lòng đã cạn
ngực là chiếc ly không
(ôm trái tim kiệt nước
bầy tiệc khô tặng nàng)

sáng nay tôi đã thấy
em đến trên thềm sương
mặt trời tôi bỗng mọc
em bật cửa bình minh

chúng ta hòn đảo nhỏ
đời vùi chôn đất liền

Viên Linh
(Thuỷ Mộ Quan)