ta úp mặt mình ta khóc nức
nở
xuân đời lên một mùa hoa mới nở
thiêng liêng cười trên môi nụ còn tươi
vũ trụ xanh bừng đỏ giữa tim người
lòng hữu hạn ước mơ thương đời vô hạntối trần gian khát vô cùng ánh
sáng
trăng đã về mầu nhiệm chiếu không gian
chuông vừa ngân thổn thức nhạc niết bàn
ta úp mặt mình ta khóc nức nở
cả loài người đang gục
đầu than thở
mộng cũ tình xuân còn đâu ước mơ
đèn văn minh đốt cháy rụi bàn thờ
tàu hiện tại bánh xoay về hoang dại
đò sông ơi đã gãy rồi
bánh lái
cuồng phong cuồng phong sóng dậy buồm chìm
lạc loài kêu xơ xác một đàn chim
ai hoi hóp đang vùng vằng giữa bể
hát ca chi lạc lầm rồi thế
hệ
ta kêu lên nhân loại hãy đi về
trời xanh kia còn say đắm si mê
yêu tất cả một tình yêu bất diệt
thương tất cả một tình
thương tha thiết
sáng soi thay là ánh sáng mặt trời
rõ ràng thay là tiếng nói không lời
trong đau khổ người nghe chăng điệu lý
trong tiến bộ người thấy
chưa vô lý
trăng cười chân lý sáng hư vô
ta cúi xin thế giới thoát mơ hồ
ta úp mặt mình ta khóc nức nở
vì thương yêu ta xót xa than
thở
tình thi nhân lòng thủ thỉ lệ mờ
cảm hồn đau ta viết vội thành thơ
ta úp mặt mình ta khóc nức nở
Quách Thoại |