thức dậy thấy trời như
bão rớt
sân tựa vườn hoang ngập lá cành
cây ngã cây nghiêng cây lảo đảo
giật mình con sẻ cóng bay nhanhvợ đội tơi đi từ sáng sớm
để kịp chen chân ở cửa hàng
bảy ngày mới có một chủ nhật
trong nhà mắm hết gạo đang khan
lũ con nai nịt thành hiệp sĩ
trên giường giàn trận quyết ăn thua
gối làm khiên thước làm đoản kiếm
bốn thằng: ba tướng một ngôi vua
giây phút loay hoay nhóm lửa
bếp
gió quạt lò than thoắt đã hồng
ta ngồi đun nước ngồi suy gẫm
lẽ tuần hoàn xuân hạ thu đông
trà đã không ngon, không có
bạn
ta đọc thơ xưa uống một mình
trà đã không ngon, không có thuốc
thèm hơi khói nhỏ trắng lung linh
sờ túi vẫn nguyên là túi
trống
nhưng giá còn chăng được năm hào
không nở sai con lội mưa gió
xóm nghèo quán cóc cũng xa sao
ta đành uống cạn bình trà
mốc
như uống lòng ta vào lòng ta
trà mốc cũng làm ta chếnh choáng
bất giác kêu lên một tiếng khà
say trà nào phải như say
rượu
để nói huyên thiên phủ đất trời
thu tay vào bụng tìm hơi ấm
ta lặng nhìn mưa rơi, mưa rơi...
1980
Trần Huiền Ân |