Trăng Xuân Thu
Trần Tuấn Kiệt
. ví mà có chán đời
lên núi nhìn chim bay
chưa chắc lòng đã thỏa
khi thiếu một bóng người

ví mà có ước vọng
về biển ngóng triều dâng
chưa chắc lòng đã thú
khi thiếu một vầng trăng

tôi nhìn chiếc lá bay
dửng dưng như cuộc đời
gió đông chừng đã lạnh
áo nàng ôm lấy vai

tôi mơ chuyện đời xưa
ồ ! dường như đã gặp
nàng ngày trước quay tơ
trong mùa trăng hiu hắt

nay tôi nhớ đến nàng
thắp cao ngọn đèn sáng
ôi ngàn năm ngàn năm
cớ sao buồn vô hạn

tôi ngồi hết buổi chiều
khói luồn bên quán nhỏ
xa mù mây bay theo
không biết lòng mờ tỏ

mai tôi về sau núi
mà cất am tị trần
về hình nàng bên gối
ngồi ngắm hết mùa xuân

mai tôi về sau núi
suốt đời ngắm ánh trăng
tôi ngồi yên từ đó
trong bóng sáng mơ màng

tôi ngồi yên từ đó
cầu nguyện áng mây trời
vầng trăng huyền diệu lắm
xin mây dừng lại thôi

tôi nghe tếng hát nàng
văng vẳng lùa mây trôi
và lùa cả hồn tôi
trở về trong dĩ vãng

từ đó hỏi trăng rằng
mai này trăng của ai
không gian vừa khẽ động
buông ra tiếng thở dài

Trần Tuấn Kiệt