Một Bài Tân Ước
Trần Ðức Uyển
. trong gian truân tôi buồn không nói
và đã nghe từ dưới phía sâu
cuối vực thẳm lời tôi kêu cứu
ở giữa lòng biển cả mênh mông

tôi đã quăng tôi xuống đó
cho sóng nước vùi dập chập trùng

bao nhiêu sóng xanh bao nhiêu bọt trắng
là bấy nhiêu nỗi ưu phiền
chảy xiết không bao giờ mỏi

còn hy vọng gì tôi được thoát thân
loài rong xám chất đầy trên đầu
nên tôi ngã xuống tận cùng rễ núi
nơi suốt đời khóa cửa nhân sinh

tôi sẽ muôn năm bị nhốt hãm
lúc sức sống đã kiệt quệ, hao mòn
tôi nghĩ tới người yêu và nó

những nguồn ơn hồng phúc dồi dào
than ôi, chỉ là tương lai
nhưng tương lai thì đui điếc nói gì

lễ vật dâng, mụ bò cái héo già
nó giận dỗi bỏ đi biệt tích
tôi đứng cười nheo cặp mắt khinh khi

dù chẳng muốn trì hoãn các ngày đau khổ
cũng hết tin vào phép màu bí nhiệm
sự bí nhiệm của mụ bò cái và con bò con
trên đám cỏ xanh dơ mùi nước tiểu

Trần Ðức Uyển