Miền Cư Ngụ
Thành Tôn
. 1.
bước chân đuổi theo cùng ngày tháng
con đường vòng không dẫn đến đâu
muốn soi mặt mình gương đã rạn
tôi trở về tôi như vực sâu

tôi thỏa thuận xác thân miền cư ngụ
nhận sống đời như chuyện đã đành
cha mẹ anh em cùng ngôn ngữ
trao đổi nhau như dĩ nhiên

2.
kể từ đó đứng ngồi cho phải phép
vô lẽ nằm khi thiên hạ đi

cũng có lúc tưởng mình lộn kiếp
nhìn tay chân mặt mũi nghĩ hơi kỳ

đặt câu hỏi cho từng người đã gặp
nhưng lạ thay , bị từ chối cảm thông
nên trở về tôi thằng lạ mặt
trở về tôi cùng một chiếc gông

làm kẻ lưu vong trên thân xác
có đứng đi đâu ý định riêng

phải sống là đầu hàng cái chết
sao tranh dành nhau một miếng ăn

3.
bây giờ tôi như kẻ tử thương
nén cái nhìn tật nguyền lên thân thể
tay có cụt tôi ôm em bằng môi
chân có què tôi đi bằng hai vế

đến trăm tuổi đời, tôi ngã xuống
sống đã khôn thì thác phải thiêng
thôi gỉa từ anh em nó về đất

tôi rời tôi như một chiếc tên

Thành Tôn
(Thắp Tình /Ngưỡng Cửa 1969)