Tôi
đứng không yên ngồi không yên
mà nằm thì sợ triền miên chuyện buồn
đành đi như kẻ mất hồn
trở về thì thấy chán hơn ở nhàchạy vào từng bước xót xa
ngẩn ngơ giây lát lại ra ngoài đường
Mũ Thiên Thâu
giơ tay bắt hụt làn hương
mở ra chỉ thấy toàn đường nét đau
đời anh chất sầu mai sau
mũ đan bằng sợi thiên thâu mãi buồn
gửi em dầu có tủi hờn
ngẩng đầu vẫn phải cao hơn ngày nào
bẻ bút với lòng tự hào
lưỡi không chịu uốn đời nào ngòi cong
dẫu đời trôi dạt nhánh rong
vẫn xanh từng ngọn chờ mong bến người
thơ anh đôi lúc lở lời
nói yêu em lại mỉm cười lặng thinh
thơ làm sống lại thần linh
chưa thiêng đã bỏ mặc tình nhân gian
để đời như chiếc mũ nan
sợi dọc dài thiếu, sợi ngang ngắn thừa
loay hoay đan mãi chẳng vừa
đốt đi lấy sợi khói thưa nối vào
Nguyễn Hữu Nhật
(Thơ Nguyễn Hữu Nhật/ Norway 1990) |