Giữa Trời Và Ðất
Lưu Nguyễn
. chót vót núi cao chập chùng khấp khểnh
rừng bạt ngàn mút tận tầm mây
đất nở ra những hòn đá tảng
ta một mình đứng giữa trời mây

đời như ngưng lại dưới chân ta
lãng đãng hơi sương khói chiều tà
lũng thấp vắng tanh ngày tận thế
rực ánh vàng rừng núi xót xa

núi vẫn thênh thang giữa trời và đất
dẫu có dẫu không người ở hay về
nghìn trước nghìn sau những còn những mất
nhân ảnh như là một cõi u mê

Lưu Nguyễn
(Ngày Qua Rất Vội / 1993)