Bao Giờ
Như Chi
. ta tự hỏi sao mình nhỏ bé
vũ trụ này ôm không hết vòng tay
địa ngục xa và thiên đường lỡ
trái đất quay lăn ngày nay ngày mai

như cái xác ve bước trên đường tối
đến từ đâu rồi đi về đâu
hành vô công tư duy vô dụng
lớp lớp xa khơi sóng vỗ bạc đầu

như con rối trên sân khấu không, thời gian vô tận
mối giây nào dằng giật tay chân
từ đâu đến hỡi muôn nghìn dục niệm
và chốn nào là sở thú tham sân

ta đã thế và sao ta cứ thế
nhỏ nhoi hoài trong khát vọng vô biên
trói buộc mãi muôn nghìn ước lệ
quẩn quanh hoài một chuỗi nhân duyên

ta nhỏ bé ôi ta nhỏ bé
hạt bụi xoay vần trong bão cát vô minh
như bọt sóng mênh mông mặt bể
biết bao giờ tìm thấy chân-an

bao giờ nhỉ ? bỗng dưng mình tỉnh mộng
trời đất vô cùng và hạt bụi không hai
bọt sóng nổi trôi cũng là bể rộng
xuân phai đi, còn đó một cành mai

Như Chi
(Văn Thơ VBNamHoaKỳ/1993)