ta kẻ mộng du đường mãi
bước
chiều như cơn xế nắng qua mau
ngã tư ngẩn đứng nhìn xuôi ngược
trời đất dường như cũng biết sầutự hỏi rất thầm ngày quá vãng
nụ hồng còn nở góc vườn xưa
thế thân, thân thế, đành quên lãng
xứ người hiu hắt mấy cơn mưa
có biết dòng sông nào một
hướng
về ta, biển lớn cũng khơi nguồn
ý tưởng dường như không hình tượng
còn mất, ai hay chuyện mất còn ?
ta kẻ mộng du ngồi đối bóng
yêu người tim đập cứ bâng khuâng
khoang tâm nhồi nhét đành khuôn trống
năm mươi tóc bạc sợi tần ngần
buổi sáng, buổi trưa, như mặt
lạ
đóng vai kịch cũ gỉa hình nhân
con chốt thoảng qua chiều vội vã
bâng khuâng chiếc lá rụng ngoài sân
sao cứ ấp ôm hoài kỷ niệm
hỡi ta, bên lở với bên bồi
đời cứ chập chờn câu chuyện phím
nửa khuya trăng giọt vẫn còn soi
ta thiếu nợ không đành tính
sổ
nên cố quên những mục lỗ lời
soi gương mặt để nhìn cho rõ
vết sẹo đời còn vệt son môi
mờ sáng lái xe vào đất
trích
nhìn hai bên sương trắng mênh mông
núi ơi sao cứ hoài u tịch
đá xẫm mầu rêu để lạnh lùng
đầu dốc tưởng như ngàn
khói tỏa
phận thân nào lưu lạc hôm nay
năm tháng qua mùa xuân mùa hạ
mốc đời nguyên vẹn dấu chân bày
ta kẻ mộng du vào quên lãng
vào vườn người hoá đóa từ tâm
hạnh phúc đành, một cơn gió thoảng
dập vùi thân thế mấy vòng lăn
có lúc biết đất trời vô
tận
áo cơm rồi cũng lúc thờ ơ
quá vãng trôi qua thời lận đận
cành bèo trôi khuất bến tình cờ
và ta có riêng ta kiếp khác
và, giấc mơ, cũng giống giấc mơ
đếm mái tóc khá nhiều sợi bạc
nên chiều nay, tưởng ở hư vô
ta thân thế thế thân sao nhẹ
núi bên kia còn xẫm dáng trời
ta bên này một con chim sẻ
ríu rít buồn một nốt nhạc vui
Nguyễn Mạnh Trinh |