vạn dặm trời quê sương
khói ngút
vườn xưa bóng mẹ hắt hiu sầu
ta nghe phiến nắng vừa rơi vỡ
trong cõi hồn hoang phế thương đaucó phải năm năm đời vụt mất
trong mắt người hư ảo biển dâu
chiều nghiêng qua mái chùa im vắng
tiếng hát mẹ buồn như mưa ngâu
có phải mùa tan những lá
nguồn
sông u hoài nhớ bến đò ngang
hàng cau lưu luyến nồng vôi cưới
trong tiếng thở dài xót xa thương
mây vẫn theo đời mây rong
ruổi
núi non một dạ sắt son chờ
đời cuốn thân đi tâm ở lại
phương nào ta cũng thấy quê thơ
Echo Park 4.1983
Thái Tú Hạp
(Miền Yêu Dấu Phương Ðông/ USA 1987) |