Thơ Cao Tần
Cao Tần
. 1.
có bà tiên hỏi chàng lưu lạc
con ước mơ gì cuối cuộc đời này

ta ước khi không bừng tỉnh giấc
thấy bình minh muộn nắng đầy hiên
một khung cửa sổ trời xanh ngắt
đầu sân xao xác tiếng chim quen

đường phố ngất ngây mùi bụi mới
những vòm cây biếc lá me tươi
quán cóc sở ta bè bạn đợi
rất tưng bừng đấu hót những buồn vui

chợt nhớ lại, ồ đêm qua khiếp quá
mình đã mơ một giấc thật kinh hoàng
mơ thấy cả một quê hương đổ vỡ
mình lên đường ngơ ngẩn kiếp lang thang

sẽ vội vã trên đường lao tới sở
nghe xôn xao tiếng Việt ở quanh mình
giữa phố bụi mù lại mơ cây cỏ
xanh khắp quê hương giấc mộng thanh bình

ta muốn điều chi cuối đời luân lạc ?
này bà tiên vừa hỏi giấc mơ ta
‘hãy đem hết những đổi đời tan tác
gói dùm vào giấc mộng dữ đêm qua’

6.
mai mốt anh về có thằng túm hỏi
mày qua Mỹ học được củ gì
muốn biết tài nhau đưa ông cây chổi
nói mày hay, ông thượng đẳng cu li

ông rửa bát chì hơn bà nội trợ
ông quét nhà sạch hơn em bé ngoan
ngày ngày phóng xe như thằng phải gió
đêm về nằm vùi mắt chứa chan

nghệ thuật nói bỗng hoá trò lao động
thằng nào nói nhiều thằng ấy tay to
tiếng mẹ thường chỉ dùng chưởi đổng
hay những đêm sầu tí toáy làm thơ

ông học được Mỹ đất trời bát ngát
nhưng tình người nhỏ hơn que tăm
nhiều đứa hồn nhiên giống bầy trẻ nít
còn hồn ông : già cốc cỡ nghìn năm

bài học lớn từ khi đến Mỹ
là ngày đêm thương nước mêng mang
thù hận bọn làm nước ông nghèo xí
hận gấp nghìn lần khi chúng đánh ông văng

nếu mai mốt bỗng đổi đời phen nữa
ông anh hùng ông cứu được quê hương
ông sẽ mở ra nghìn lò cải tạo
lùa cả nước vào học tập yêu thương

cuộc chiến cũ sẽ  coi như tiền kiếp
phản động cũng chỉ sống trăm năm
bồ bịch hết, không đứa nào là Nguỵ
thắng vinh quang mà bại cũng anh hùng

9.
chàng cù lần có cái túi nhỏ
suốt bốn mùa giấu giếm như điên
anh em sùng, nghĩ thằng này chơi khó
thủ cẳng tí tiền, len lén tiêu riêng

hết chuyện chơi một chiều đông lạnh cóng
đè thằng em ra cướp túi coi chơi
gác trọ rung rinh như thuyền biển động
thằng em kêu như sắp sửa xong đời

miệng túi mở kho tàng rơi tung toé
một lạng vàng trong giấy gói đơn sơ
một đứa hét :‘vàng này thằng em bé
không mại đi ,mày tính để đem thờ ?’

‘sư chúng mày, vàng đem theo bốn cục
ông bán ra bắt gọn mấy trăm đô
còn cục này tàn đời ông cóc bán
lúc lên đường bà cụ duí tay cho’

một chiếc khăn tay cũ xì cũ xịt
màu nâu già thêu mấy chữ xanh xanh
‘giẽ rách gì đây hở thằng chết tiệt  ?’
‘khăn vợ trao ngày khoác áo nhà binh’

đáy túi nhỏ thì đầy danh thiếp cũ
những tên người tên tỉnh đã xa xưa
những dòng vội ghi hẹn hò gặp gỡ
những đường quen không trở lại bao giờ

trả túi thằng em, cả bầy bỗng xệ
cù lần xấu hổ chửi như ca
cái túi nhỏ tưởng đầy lòng ti tiện
hoá đem theo muôn vạn mảnh quê nhà

cù lần dọa đêm nay đâm chết hết
ôi, ví dầu chú mở được tim anh
chú cũng thấy một kho tàng thắm thiết
với khăn tay nhàu nát chữ thêu xanh

với danh thiếp những tên đường đã đổi
những số nhà chớp mắt đã tang thương
những chốn hẹn nghìn năm không trở lại
những tên đời tơi tả khắp quê hương

Cao Tần
(Thơ Cao Tần)