Bắt Chước Viết Hành Ca Lưu Vong
Luân Hoán
. trôi nổi gần hai năm chẳn
nỗi nhà cõng nặng lưng quay
môi khô thèm hương nước giếng
lưỡi tê nhớ hương rượu cay
tóc đời mỗi giây mỗi bạc
thịt da mỗi phút mỗi gầy
tươm tất áo quần một bộ
bốn mùa kéo một đôi giày
ngốc nghếch như tên mù chữ
ngơ ngơ như một thằng ngây
buồn vui cao theo tàn thuốc
tuần năm ngày gắng sức cày
một ngày cho con cho vợ
một ngày thơ rửa bàn tay
vớ vẩn gởi đôi tờ báo
xa mù bên Úc bên Tây
có khi cho vào thùng rác
có khi đốt nhìn khói bay
cớ sao vẫn còng lưng viết
nhức đầu tính chuyện tày lay
lúc giận thu tay đấm gió
chưởng không một chút hơi bay
đất rộng cớ sao tù túng
đạp nhằm cái bóng lăn quay
quờ quạng đi quanh đi quẩn
mà không ra khỏi vũng lầy
trợt mãi nhưng mà chưa ngã
đứng làm chi nữa, ô hay
nhắm mắt nghe lời bè bạn:
tỉnh bơ mà sống qua ngày
nợ nước nợ nhà chưa trả
sợ chi cái thứ nợ say ?
năm bảy chén sầu cạn sạch
mặt mày như thịt heo quay
rung đùi đọc thơ Nguyễn Bính
bắt chước hành phương nào đây ?
thơ người tràn dòng ấm ức
mắt ta ráo hoảnh mà cay
chí lớn đều thi nhau rụng
lòng xanh vẫn mớ chữ này
cho khó, nói chi đến bán
dễ gì gởi lại gió mây
người chết được chôn cũng đỡ
ta rồi không biết sao đây ?
sống tạm chết nhờ đất lạ
hồn mai sau nhớ đường bay ?
quê nhà ở phương nào nhỉ
cúi đầu tạ lỗi cỏ cây
cười nói đã quên gần hết
toan tròng quanh cổ sợi giây
cảm ơn thập phương bè bạn
động viên an ủi giải bày
gương sáng treo ngay trước mặt
vốn đời sẵn khỏi cần vay
vui lắm có ngày cũng chết
buồn nhiều giảm thọ càng hay
có người hình như đã khóc
có người cười vỡ đắng cay
có người giận đời hằn học
chung qui một đám ngây ngây
ta ngồi dòm xem thiên hạ
ngẫm ra ta cũng một bầy
ngôn ngữ như là cái rọ
mà hồn bát ngát như mây
ai nhốt được ta trong rọ ?
ai sống giùm ta hôm nay?
lỡ bắt chước người nắn nót
gắng đừng run nhé bàn tay
chân dung vẽ theo từng chữ
mà suy ngẫm bản mặt dày
cũng được gọi là yêu nước
mới mò qua Mỹ qua Tây
phất phơ làm tên lỡ vận
chán đời hay chán mình đây ?
thơ thẩn đắng chua cay cú
khật khùng tỉnh cũng như say
làm dáng ưu tư thời cuộc
hăm về quê mẹ ra tay
quẩn quanh trong lời nói dóc
soi gương trợn mắt cau mày
giả dụ toàn dân phục quốc
có hồi hương thật không đây ?
cơm áo xứ người vất vả
lòng ơi xét lại điểm này
chết chưa sao ta lẩm cẩm
lập hoài những chuyện không hay
mặt trời vẫn soi thiên hạ
ta vẫn thở ăn hằng ngày
cho dù đời mình vẫn rỗng
đừng hành hạ lắm cái thây
hồn hỡi hồn ơi ở lại
cùng ta cho hết kiếp này
buồn quá buồn, nhưng sẽ gắng
nằm ru mình ngủ đêm nay
ai tắt giùm ngôi sao sáng
ai nhốt giùm cơn gió bay
ai gọi tên ta một tiếng
ai nắm giùm ta bàn tay
ta hát hay là ta khóc
xin cảm ơn người cho vay
xin tha thứ ta tham sống
đêm nay đêm nay đêm nay...

Luân Hoán
(Ngơ Ngác Cõi Người/Nhân Văn USA 1989)