mái nhà che một vách nứt im
câm
tôi nằm đó thể thân dần tan rã
giờ chậm chạp gối lên ngày xa lạ
hư không vào dựng dậy một hư khôngđã xa rồi thuyền lụa kéo bên sông
tiếng người đi và rượu rót kêu dòn
trong đáy cốc vỡ trời phin trinh bạch
chập chờn chiều tiếng vọng tỏa âm thanh
tôi nằm đó mảnh da vàng
lột xác
cả một thời hoa nắng bỗng rung rinh
rêu cỏ gọi tuyết xưa về xóa trắng
đêm vô hình mặt nhật cưới xin trăng
vùng đất cũ những hoa hồng
rớm máu
cổ chim buồn kêu hót cạnh gương sen
thần kiên nhẫn trao nụ cười ước hẹn
giữa đồi hương bầy ó ngợp xin hàng
còn một đêm còn đêm chót
một đêm
trời bất nhị phất phơ đài nhị nhụy
và rắn này ồ đuôi cổ xin khoanh
làm tâm điểm cho cung tên về điểm
khuya vỡ tiếng phố phường
say giấc thở
đã bao lần trăng ngó liếc bên hiên
con rồng trắng chợt rung mình ẩn hiện
tôi cắp kiếm đứng đầu sông gọi biển
Paris,19.10.1985
Thi Vũ
(tc Văn Học Nghệ Thuật #8&9 USA 12.1985) |