Thơ ThyAn
ThyAn
. Tháng mười tiễn em ...

tháng mười ...
giọt mưa nức nở dưới chân em
khóc những mảnh đời tơi tả
(rách bươm như chiếc áo phong trần)
của kẻ miệt mài
trong bóng đêm vô tận.

dấu rêu xanh chưa một lần xóa bỏ
và thời gian cứ đi qua,
âm thầm như con chim xa rừng
hót lên tiếng hót nhớ núi.
bao năm trời biệt dạng
mây ngàn mù mịt
gió cuồng phong vần vũ trên cao
lưng chừng đồi
là tiếng réo gọi của muôn trùng kỷ niệm.

tháng mười
giọt mưa nức nở, vỡ tung,
mềm nhũn gót chân em
dìm lòng ta chùng xuống thật sâu
tận cùng ký ức
vì có lẽ nào ta quên được em
mặc cho ta nhủ thầm :
thời gian sẽ chẳng bao giờ quay trở lại.

tháng mười
cát bụi mờ bay
xé cay đôi mắt
cuốn lòng ta vào trăm mối xốn xang
nghe đâu đây tiếng lòng thổn thức
như sóng của trùng dương
gọi biển trở về

tháng mười ta gửi lời cho gió
từ bên này bờ thiên mộng
khóc tiễn em đi ...

thyan 10.2002


Bài thơ du tử

rồi mai anh về thơ thành hoa thành lá
có bao giờ hoa lá ngủ trên vai
có bao giờ em thương mến ngày mai
hay suốt đời thơ anh
chỉ là giọt sương buổi sáng ?

khi đã ngã nghiêng một vùng đời quên lãng
anh chợt về vầng trán nét suy tư
có thể nào thôi vàng lá mùa thu
để anh tiếc ngày đêm làm du tử

tình của anh là tiếng buồn cô lữ
dưới hiên nhà trên đồi núi sơn khê
nghe vang xa từng tiếng suối đê mê
nghe thương nhớ mảnh trăng thề chờ đợi

anh vẫn tiếc những tháng ngày diệu vợi
con đường nào hàng me lá bay bay
đã quên chưa em cơn hò hẹn tình dài
hay kỷ niệm chỉ là thời vang bóng ?

ngày ra đi anh vẫn biết đời biển động
nên đã cười mà đau đớn xót xa
cũng như ngày xưa anh đã chọn thi ca
làm giấc ngủ trong những đêm phiền muộn

và trời Liège khi sương chiều buông xuống
phủ lòng anh đêm rừng núi vây quanh
anh đã nhớ tới em qua làn khói mong manh
qua kẽ hở bàn tay mùa gió lạnh
có lẽ nào mùa thu đã đem về hiu quạnh
để lòng anh se sắt đớn đau
có lẽ nào bàn tay đã đánh mất tin yêu
để mãi mãi anh một đời rong ruổi

rồi mai anh về, thơ thành hoa thành lá
đậu bờ vai hay hàng dậu trước hiên
anh sẽ về tìm bắt cánh chim khuyên
hay nỗi nhớ muôn đời là nỗi nhớ ?

thyan


Bài thơ làm tại giảng đường

người về đó rêu bồng xanh mái tóc
đá hoang vu mòn nhẵn cạnh trùng khơi
trong mê lốc ta nghe đời hao đổ
thoáng hương xưa trên vai áo rối bời

nghiêng bóng nắng môi cười không thành nụ
ta trở về, tim ủ nẫu tình xưa
đem ước mơ về phủ gót chân thừa
xô dạt mãi gió mưa ghềnh thác lũ

người về đó chim muông thành cầm thú
cướp hồn ta đêm cào máu thành thơ
đã chín chưa ôi vời vợi mong chờ
hay mưa bụi vẫn bay bay thềm cũ ?

mùa thu đó đã về đây yên ngủ
áo người xanh rồi cũng phủ mờ sương
hồn của ta rồi cũng rụng bên đường
mai đi dạo dưới chân người vần vũ

người đã đến đã đi đời trôi nổi
vớt hồn ai trên dục vọng cuồng điên
lắng xuống đi đời ta vỡ trăm miền
chìm lỉm mãi bao quanh vùng biển tối

người có nhớ về đây nhìn tội lỗi
lỗi đời ta ngày mưa gió yêu người ...

thyan


có phải em về

có phải em về đèn khuya héo úa
cho cả bầu trời ẩm đục sương đêm
tay đốt lửa soi đời ngày đối mặt
ôi khuôn mặt xưa mờ mịt bên thềm

có phải em về phấn hương tẻ nhạt
môi vẫn hồng tóc vẫn chấm ngang vai
những thương yêu ấp ủ ở bàn tay
hay ngày mai chỉ là cơn gió lạnh

ngày ra đi, đời ta buồn ủ chặt
nghe hương xưa thoang thoảng áo phong trần
trời có biếc, mắt có trong màu trinh nữ
ta vẫn mình ta khua nhịp đều chân

trên đỉnh trời sầu loài cây nhớ gió
một lần trót thương vạn kiếp u mê
ta đã xót xa ngày tháng lê thê
nghe gãy mục từng cảnh đời vàng ố

có phải em về thời gian vỡ đổ
để ngọn đèn khuya nức nở thâu đêm
ôi dung nhan của một thuở êm đềm
ta bỗng sợ cho ngày mai gió bão

có phải em về buồn lên sắc áo
ánh đèn vàng đâu soi rõ đời nhau
đời của ta lẽ nào buồn da diết
để lời thơ kia mãi mãi sầu đau ?

thyan