bỗng dưng ta thấy
buồn da diết
được tin ngươi chết ở trong tù
một manh chiếu nhỏ đi về đất
'dê húc càn' * sao khổ thế ư ?
thời buổi bom rơi
không chịu điếc
bao điều oan trái miệng không câm
tính ngươi ta hiểu không hề lạ
chỉ tiếc và thương đến mủi lòng
còn nhớ năm xưa
mùa 'cải tạo'
rừng xanh Việt bắc quá âm u
cây không biết chữ ngươi thừa hiểu
mà vẫn tâm tình vẫn khắc thơ
ta biết ngươi
thương 'phi trường' lắm
bao là kỷ niệm 'chuyện buồn vui'**
từ đây vắng hẳn con tàu cũ
nên những đường băng cũng ngậm ngùi
ngươi chết đi
rồi ngươi vẫn sống
hồn ngươi ta biết sáng như sao
tình ngươi là cả tình nhân thế
không tiếc gì thân...dẫu thế nào
ta giữa Sàigòn
cô độc quá
tâm tình sao cứ mãi bơ vơ
hồn hoang như muốn chia lìa xác
xác sót hồn đau cũng dại khờ
ta biết hồn ngươi
mê rượu lắm
xin về chung chén một đêm nay
rượu ta ngâm thuốc trường sinh đấy
cứ thế mà 'tu' hết lại đầy
xong rượu hồn ta
đưa tiễn nhé
ngươi về cõi Phật hẳn là vui
còn ta ở lại cùng nhân thế
rượu đắng thơ say đã nghẹn lời
* Bút hiệu của
Dương Hùng Cường
** tác phẩm :Chuyện Buồn Vui Phi Trường
Tô Giang
(Nguyệt san Canh Tân #13tháng7-1991USA) |