tặng Mặc Ðỗ
nắng rất xa xôi nắng vẫn gần
rừng ngoài muôn dặm ở trong thân
trăm năm gió ấy là hơi thở
đêm vẫn về chung một chỗ nằmmây ở trời ta mây khác dáng
giờ mây trời người mây vẫn mây
mây trong tâm thức trong hồi tưởng
cùng bay về một hướng mưa bay
ly rượu ở lưng chừng trái
đất
trước mặt kẻ lạ uống say ngất
ở cạnh loài người cạnh loài người
thành khối đau thương của một đời
ta buồn quá bèn rút cây bút
cái cây bút mẹ cái cây bút
viết không thành tiếng không thành lời
thành những trang câm của một thời
lúc nào cũng gọi chiêu đãi
viên
này ly nữa mấy cô chiêu đãi
thơ tôi làm ở thượng tầng trời
là nỗi niềm riêng của một người
tôi vô giác với người
cùng chuyến
tôi biên giới với người cùng thuyền
như con cá xưa như cánh bướm
như con thuyền trong Nam Hoa kinh
Trang Tử, Nam Hoa, ừ thì ừ
giữa không và có thôi và mất
giữa bay và đáp của đêm nay
Huệ Tử nào đón ở dưới đất ?
ầm ầm ý ý ầm ầm ỳ
sao tiếng động xui lòng nhớ lại
nhớ thê thảm nhớ lại làm gì
nhớ không cùng nhớ lại làm chi
tôi tự do phơi phới một
đời
sao từng lúc lòng còn nhỏ lệ
sự không hiểu vẫn là như thế
như đầu thềm một ánh trăng soi
tôi bay mãi trên trời trên
biển
tưởng là tuyệt vời tưởng là vậy
nào ngờ vô tận ờ ngàn mây
chỉ là huyễn tưởng của cơn say
cơn say ấy mang đi cùng khắp
qua hết năm châu tới chốn cùng
triệu câu hỏi không còn giải đáp
trên chuyến bay chiều về Texas
này những cuồng nộ những
mặt trời
này những tiếng người những tiếng đời
này hãy im hết hãy lui hết
nhìn ta say vùi xuống Texas
máy bay đáp xuống chuyến bay
đáp
hồn bỗng thương tâm một cảnh mình
điều chi nên vẫn là chẳng tới
nghĩ vậy trong lòng bỗng nín thinh
Mai Thảo
(Ta Thấy Hình Ta Những Miếu Ðền / 1989) |