Hồn Ðáy Cốc
Lê Giang Trần
. rưng rức khóc ai, hồn đáy cốc
mà tay quờ quạng muốn xô trời
cầm ly hất tạt vào năm tháng
kỷ niệm còn nguyên chẳng chịu trôi
     ha ha ! núi nhớ sơn tinh mọc
     lại nhú vầng trăng công chúa tôi

men tình nến đủ thời xa xôi
giờ thêm men rượu chuốc quên đời
rượu đối với lòng không gỉa dối
gặp nhau vài khắc đã say rồi
      đâu như ai ước lời chung thủy
      chỉ để đùa vui mộng kẻ si

à há, ngày xưa con phố đó
có làm nhân chứng cuộc tình thơ
có làm bằng hữu đêm đưa tiễn
một gã đi vào cuối tháng tư
     ôi cảnh thuyền đi bao sóng cản
     trên bờ thù địch thúc sau lưng

chỉ thức mười đêm sao tóc bạc
khi mười năm lính mộng toàn đen
còn khiến gặp chi người luân lạc
khơi nguồn tình cũ buổi đời quen
     cứ để ta thầm tương tư đẹp
     sao làm ta quỵ giữa men quên

em ! hãy bước lui về hạnh phúc
mặc đời anh sương đục mưa trong
rượu ! hãy đốt tan tình hư vọng
đừng bùng lên lửa cháy dư hương

tháng 5.85/cảm thơ ở Ánh Vân
Lê Giang Trần
(SàiGòn Ở Phố Lưu Vong / 1991)