hãy tưởng tựơng chúng ta
là rượu
rót cho nhau chất ấm, ly đời
men đủ ngấm cho hồn bát ngát
nỗi sầu nào đôi cánh không vơirót cho đầy chiếc ly hạnh phúc
và cạn đi đôi cốc bi thương
lòng chếnh choáng cõi đời vó giục
ngựa giang hồ gõ lạnh khuya sương
ta chất ngất men đời đã
thấm
hồn thênh thang một cõi, cho dù
tim bé bỏng dòng dòng mạch ngậm
cũng nồng nàn nỗi gió muôn thu
đã nghe thấy cõi lòng thanh
thản
rượu đời, ta cứ cạn ly nhau
cạn đi những bi hùng bi tráng
kẻo bọt sầu hớp rượu tan mau
tan vào trong tuỷ xương, sự
sống
ly còn trơ cảm giác bàng hoàng
dù có cạn trăm năm rung động
chút men đời, rót rượu hoang mang
Thành Tôn |