sáng ta thức dậy nhìn quanh
nắng
thấy bóng phù vân phủ cuối trời
thấy bóng ngựa hồng muôn dặm mỏi
thấy tình đen bạc trắng như vôicó em một thuở vào trong mộng
cũng đã như chim cất cánh rồi
cũng đã nhỏ nhen từng sợi tóc
từng lời gian dối ướp trên môi
ta tỉnh hay say đành phó mặc
trách vì vận nước khoá hai tay
thuyền ta theo gió lênh đênh mãi
khuất nẽo trường giang hút tháng ngày
cạn ly rót mãi say như tỉnh
uống rượu mình ta ngất ngất ngây
súng trận còn đây thêm hổ mật
giày saut nón sắt máu còn gây
ngươi ơi thôi nhé ta đành
biệt
em ơi thôi nhé để ta say
kiếp này cởi áo thân tráng sĩ
gươm cùn dưới nguyệt bóng lung lay
Phạm Quang Ngọc
(Thơ Ngọc / 1989 ) |