vỗ bụng rau hát bài nung chí
lớn
ngồi lại đây mà gõ nhịp vân hành
rượu chưa say sao hồn đà nghiệt ngã
ồ, phù danh tay trắng mộng không thànhcó khi vui đọc trang cổ sử
ngâm nga uống rượu vỗ tay cười
rèm vắng làng xa mây dịu vợi
đời chìm đáy cốc đã ba mươi
khi buồn khóc nghêu ngao chiều
lỡ khách
ta đưa chân đạp phế bóng giang hà
ô hay nhân thế từ thiên cổ
vẽ bóng ta ngồi ta với ta
ngút nẻo phương quê đường
về đâu tá
thương mẹ già tà áo rách lưng khòm
thời quốc loạn qua phân tình đất
người gù lưng gánh nợ áo cơm
lãng du đời cũng mòn xe
ngựa
loạn ly hề lắm đứa gian hùng
tạm cư ta núp bên thành cũ
hề đói no luyện thuyết trung dung
ta trắng dòng sông sông ra bể
nghiêng dòng sông đọng bóng Kinh Kha
có lúc đờn ta chùng giây dọi
hát bài ca cơm vắt mắm cà
mây mùa cũ mây bàng bạc
đến
rượu ngàn năm nâng chẳng cạn hồ
tay hàn sĩ chào cơm thực khách
chùa xa xa chạm tiếng nam mô
a ha có gió bay ngoài nội
lạnh ngọn xuân về ta với ta
Trần Vạn Giả
(tạp chí Phổ Thông, xuân 1975 SG) |