mẹ ở quê nhà buốt ngọn
bất
em ở quê nhà đắng miếng cơm
ta, chén Hồ trường say bóng tuyết
bài hành vong quốc viết chưa xongmồ mẹ nhang đèn đêm cố sự
em thắp đèn khuya ngóng nỗi buồn
ta, mảnh tha hương đem vá lại
ngậm ngùi kim chỉ hề non sông
khúc tuý hành ca lệch bóng
tối
vọng qua mặt đất đêm ba mươi
ở giữa cơn say hồn thắt lại
rượu đắng hay ta vẫn ngậm ngùi ?
này mẹ, khăn tang đã quấn
vội
này em, đừng khóc những mùa xuân
lãng tử vẫn hề ta lãng tử
chí lớn ta hề bàn tay không
dốc ngược bình khô uống
nhật nguyệt
mùa xuân, thơ, rượu, buồn như nhau
bứt sợi tóc gầy so với tuyết
tuyết tan rồi, còn tóc trắng phau
say ngủ trong thơ gối trời
đất
tưởng đêm trừ tịch mộng bình yên
đêm hoang trùng điệp như thành quách
giữa mộng tai còn rộn lửa binh
tống biệt chén này bạn hữu
chết
oan hồn vây giữa hàng kẽm gai
vạn bóng ma hoang ngồi chật đất
mùa xuân, mùa xuân, hề bi ai !
chén này rót sẵn đợi pháo
nổ
chờ uống môi xưa vị rất nồng
mười năm ta tưởng như thiên cổ
giọt lệ này rơi chén vỡ không ?
rót một ly đầy rượu cúng
mẹ
nhang khói thơm từ cổ tích xưa
con bỏ quên đời đêm xứ lạ
mẹ về ở trọ tối thiên thu
một chén uống giùm bọn bằng
hữu
cúi rạp người quanh những miếng cơm
ngựa xe, tiền bạc ngươi đều đủ
có thiếu chăng là chút núi sông
rượu khô, bình cạn, ghế
bàn lạnh
đập chén ra đi đêm ba mươi
những bước âm dương xô lệch đất
một cõi càn khôn nức nở cười
xuân 1994
Ðịnh Nguyên
(tc Văn Học #93&94 USA 2.1994) |