gởi LH
đọc thơ bạn
gởi tôi trên báo nọ
nhằm lúc đau vùi, sưng phổi, sốt liên miên
thơ bạn gởi như một làn gió mát
nghiêng cánh hoa hồng chao nắng ngoài hiên
về Ðà Nẵng tôi
là người khách lạ
những con đường lạc lõng bước chân xưa
những đêm sao thoảng hương mùi hạ cũ
những cánh buồm chờ gió mộng vu vơ
bè bạn cũ giờ
phần đông xiêu lạc
đứa đọa đày, đứa chết, đứa tha hương
gặp lại nhau, thằng cười, thằng mếu máo
thằng tủi thân, tránh ngõ, quanh đường
thằng X tự hào :
vua cốt sắt
xây móng cảng Phòng, lé mắt Liên Xô
A với B xoay sang nghề xây cất
kiếm đủ ăn, vùng nghĩa địa Gò Cà
bạn nhờ tôi xin
ít hình căn cước
bạn bè xưa, nhân ảnh khói sương xa
chúng cười ngất : mày, Việt kiều ngớ ngẩn
hình tụi này lỡ lọt mắt C.A ?
(về Ðà Nẵng,
tôi, người sang nhất tỉnh
vườn hoang sơ bướm vẫn lượn ngày đêm
lúc bay bướm đi phất phơ chút đỉnh
thì phất phơ bươm bướm cũng bay kèm)
Ðà Nẵng hợp
doanh sanh nhiều tiệm nhậu
một món ăn : lương tháng công nhân viên
bạn bè mình làm gì vô tới đó
trái ổi, trái me tàm tạm đẩy hơi men
nơi hẹn nhau vẫn
hè đường quán cóc
bún bò Mụ Ðãi, hẽm Lê Ðình Dương
chúng khoát tay : mày lâu ngày về nước
tụi này bao, cái đó sự thường
tụi này đều xơ
rơ xác rác
mà gặp nhau ba sợi cứ lai rai
mày uống đi, chai này còn chai khác
tình nghĩa thời nay - không chắc có ngày mai
thôi Ðà Nẵng,
thôi lần này vĩnh biệt
chào mẹ già, bạn cũ, tuổi xa khơi
chào khóm phượng cuối mùa ri rỉ máu
trên vết thương tươi rói đã muôn đời
(tháng 6-1987)
Nam Chi
(bút hiệu của nhà phê bình Ðặng Tiến)
|