Bằng Hữu Qua Nét Thơ
Phan Ni Tấn ND
. Cao Xuân Huy

để được sống trọn đời binh nghiệp
hãy đu mình ngược phía thời gian
bước anh dũng qua từng hoài niệm
dẫu tháng ba gãy súng tan hàng


Du Tử Lê

và, ngày chấm dứt luân hồi
em bước ra thấy đất trời mêng mông
và, còn thầm thương thơ không:
nhìn nhau chợt thấy ra sông núi ? và...


Ðặng Thị Quế Phượng

sóng vỗ trong lòng em trắng xóa
đẩy anh bơi miết về đời xưa
ở đó có trước ngày chia biệt
người theo người về dưới nắng mưa

Ðỗ Qúy Toàn

mỗi lần cao hứng đọc thơ
thấy vừng niên kỷ anh mờ nhạt ra
nó trườn mình khỏi lớp da
nghe thơ tình trẻ như là người thương


Hà Thúc Sinh

nằm nghe tiếng máu chảy ra
tiếng đau thương vọng nỗi nhà đầy vơi
trên lưng hòa bình và tôi
cả hai mang nặng những lời hàm oan


Hoàng Du Thụy

bạn trầm lên núi tìm trầm
có nghe trong gió hương lầm lũi bay
xông trầm khói tỏa mắt cay
đố ai ngậm ngãi tìm tay bạn trầm

Hoàng Xuân Sơn

ôm đàn trệu trạo khúc ca
khòm lưng xuống đội lời qua sông đời
đêm về tịch mịch đêm rơi
nhòa trên mặt bạn chơi vơi bóng buồn

Hồ Ðình Nghiêm

thơ văn quả thực trò đùa
ông chụp cái mũ bà hùa đôi câu
thôi em còn sống đời nhau
đừng trăn trở kẻo động sầu anh mang


Hồ Trường An

nghe mưa lại nhớ quê nhà
tiếc người áo đỏ lụa là nên thơ
khối tình đẹp đất Long Hồ
vụng tay tôi để con đò khác đưa


Khánh Trường

Bạn ngồi tưởng tượng câu mưa gío
thổi cánh đồng ra giữa trường văn
bởi nói chơi thôi mà như thiệt
nên giọng bạn cười có nếp nhăn


Lâm Hảo Dũng

Lênh đênh ngàn dặm quê người
Cũng không quên được phương trời quê cha
Vì thương sợi khói bên nhà
Lòng tôi trời cứ mưa sa buồn buồn


Luân Hoán

nín thinh không nói một lời
nhức đầu, xịt mũi, hắt hơi và cười
cũng như anh gắng yêu đời
vói tôi đẩy cái sầu người trôi đi

Lưu Nguyễn

lành như hạnh của đất trời
câu thơ tình tự gửi người tri âm
yêu người vì thoáng phù vân
yêu thơ vì nỗi ân cần đời nhau

Nguyễn Ngọc Ngạn

đếm những mảnh tình non, gìa
đếm đi đếm lại cũng là hai thôi
người đàn bà đi bên đời
ai ai cũng nói giống người năm x


Nguyễn Thị Hoàng Bắc

cho dù một thoáng mắt thôi
cũng là bên lỡ bên bồi, sao không
đôi khi cách trở tấm lòng
mắt nhìn có hạt bụi long lanh buồn


Phạm Ðình Cường

say trong quán khách quê người
hồn theo tửu lượng thoát hơi bềnh bồng
bạn ngâm bằng giọng lệ tuôn
câu thơ thổn thức nỗi buồn Việt Nam

Phạm Việt Cường

Không phải hoa kia cho người ấy
Huệ này là dấu huệ hồng soi
Mùi hương đỏ lựng từ lâu lắm
Bạn về hỏi lại mến thương coi


Phạm Nhuận

về đây ngồi giữa tháng năm
trên môi rượu đọng giọt nằm long lanh
hề chi đêm rụng từng canh
thơ vẫn thức giữa hồn xanh như rừng


Phạm Thăng

Thả xuôi giòng Cửu Long Giang
Tới đây trời khiến đâm ngang đò người
Một duyên hai nợ cho rồi
Bậu cầm qua lợi hết đời rủi rong


Phan Thị Trọng Tuyến

Trèo lên chót vót chon von
Thả xuống lũng bạt miếng hồn chơi vơi
Lật sang trắng Một Trang Ðời
Lòng vui viết tới những lời thiết tha


Song Thao

bỏ chốn mù sương sa mưa
anh về phố thị đong đưa cuộc tình
ru em qua giấc mộng lành
lòng sao còn đó bóng hình ai xưa


Sương Mai

nhành mai lóng lánh sương mai
gío lay hạt rụng ướt vai anh rồi
cảm ơn chút giọt thơ đời
mai anh lên núi tìm lời sương, mai


Thái Tú Hạp

nghe chim quyên lạc dưới ngàn
bâng khuâng nhớ cánh hoa vàng thiên rơi
cái ngày em biết bỏ tôi
cụm hoa trà Phật cũng thôi hương thầm


Trang Châu

nạp ly thứ ba là rồi
bạn văn hết đứng lại ngồi lim dim
khi say anh cứ tôi tìm
cụng ly cho bể cái phiền trược chơi


Trần Long Hồ

suốt ngày quanh quẩn vào ra
cuồng chân như lạc cõi sa mù nào
hết quanh ra lại quẫn vào
thét rồi chẳng biết chốn nào dung thân


Triều Hoa Ðại

Dạ, thì mình vẫn bạn thân
Nhưng vai anh lớn xin chầu vế trên
Khi vui nhớ nhắc tôi lên
Hồn đời tôi cũng lênh đênh lắm rồi

Tưởng Năng Tiến


những tưởng một đi không trở lại
đường qua đất Thái, đêm Cao Miên
về Mỹ sống nốt đời lãng sĩ
gan góc xem ra tướng cũng hiền

Võ Kỳ Ðiền

lâu ngày tôi đọc lại anh
văn như tánh vẫn hiền lành dễ thương
ước chi ngoài biển có đường
thung thăng tôi nhắm Bình Dương mà về


Võ Phiến

...miếng trời ai đậy mà đêm quá
lận đận đôi chân đợi lối về
nhiều khi tưởng ngã vào trong mộng
mặt mũi dính đầy cả gío quê

miếng hồn nay nhạt phai vừng trán
lau hoài chẳng thấy trổ mùi xanh
còn miếng đời bay trên nhánh tóc

Viễn Phố thương ôi thật chẳng đành

Võ Ðình

dựa lưng Cây Tổ tôi ngồi
mới hay nguồn cội từ đời cây ra
từ sông, núi, biển và hoa
từ trăng, sen nở, chim và đá bay...


Phan Ni Tấn ND