Chút Tình Phương Triều |
. | Gởi anh Nguyễn Thạch Kiên: Đại huynh xung trận vui cười Thuở nay thất thập vẫn mời nàng thơ Qua đêm dầu có bơ phờ Tối nay lại vẫy nàng thơ trở vào! Gởi anh Hoàng Ngọc Liên: Voi già đứng giữa chiều hiu quạnh Nhìn thấy bên sông ánh lửa tàn Sương xuống rừng thiêng buồn ảm đạm Tù-và ai thổi một âm vang... Gởi anh Ngô Tỵ: Khép cửa khôn ngăn trời tạnh gió Mở toang hồn chẳng thấy xuân về Đêm ngồi gõ trống xua đêm tĩnh Lại thấy trăng tàn xuống mỏi mê... Gởi anh Huy Trâm: Một đời thơ trĩu hồn sông núi Dòng mực ly hương vẫn đượm tình Đất có già thêm muôn triệu tuổi Hồn thơ còn mãi nụ đời xanh! Gởi anh Nguyễn Thùy: Lão huynh còn nhớ nhiều không Ngày xanh thước bảng, phấn phiêu bồng Văn thành sông núi, thơ thành nắng Soi một lòng trong tợ nước trong! Gởi anh Diên Nghị: Xác lá rừng thu mây diệu viễn Mưa vàng châu thổ, gió xuyên sơn Dẫu tàn thân thế trai hào kiệt Vẫn vẹn lòng son với núi sông! Gởi Thảo Đường Cư Sĩ: Nhà cỏ sum sê không huỡn lặt Lại toan lặt hết cỏ nhà ai Bảy mươi thơ bốc lừng hơn rượu Bằng hữu chung cùng một đắng cay! Gởi Hứa Hoành: Chiều xanh đất lạ gặp người Tay mưa chẻ tóc mây trời xuống vai Nẻo về hứa mốt hẹn mai Nhịp xa vó ngựa tung dài hoành sao? Gởi Phượng Hải: Ngày xưa nâng chén quan hà Nay cùng trút cạn nỗi ta nỗi người Rượu vui tràn miệng ly mời Rượu buồn nghiêng xuống cõi đời phù du! Gởi Phan Yến Linh: Ta thắp cho người ngọn lửa tim Người đem lửa đốt cuộc bon chen Lửa tràn lên mắt cao tham vọng Lửa dậy cho lòng thêm ngửa nghiêng!... Gởi Dương Trữ La: Em đi tiếc một câu chào Ta ôm ngàn nhớ đi vào tịch liêu Chút ân tình gọi thương yêu Bản thân từ ngữ cũng nhiều xót xa! Gởi Ngọc Chánh: Tiễn đưa bao đợt chim tung cánh Lại đón vào bao hột nẩy mầm Một tay vun quén âm thầm Chim kia chợt nhớ về thăm một lần? Gởi Trầm Tử Thiêng: Bàn tay đưa đón ru mời Em cao giọng hát mượt đời âm thanh Mắt buồn ủ giọt tình xanh Ngựa đêm xé giọng lâm hành vỡ đôi! Em cao dáng duỗi chân ngồi Lệ buồn chảy xuống khoé môi nghẹn lời! Ngựa dong cương ngựa xuống đồi Ngựa về bờm cũng xếp xuôi nhọc nhằn Em còn mời đón trao khăn Giọt mồ hôi đọng chiếu chăn đền bồi! Gởi Nhật Ngân: Vàng võ trăng nghiêng lệ giã từ Buồn vào cung bậc nhạc vào thơ! Mắt ai ủ kín sầu thiên cổ Tà áo ai bay chiều ngẩn ngơ!... Gởi Trần Đắc Mỹ: Một tay còn đuổi theo cung bậc Đã thấy tay kia dạo mở đầu! Đón người luân lạc biển dâu Giai âm cũng gợn ngút sầu ly hương! Gởi Mai Châu & Hoàng Oanh: Tay dìu thơ trải lên dòng nhạc Nhạc dẫn vào thơ mộng thủy chung Ở đó chiều xanh vờn sóng mạ Hồn quê vời vợi mắt tương phùng... Gởi Viên Luông: Miệng không cười được thành ra mếu Hạnh phúc đến rồi hạnh phúc đi! Mắt còn khóc được cho nhân thế Đã lỡ đời thôi có sá gì!... Gởi Vô Thường: Chợt về qua cõi vô thường Hỏi thăm đỉnh gió nẻo đường lưu ly Những thân mang tội vô nghì Đã qua nửa bến phân kỳ rồi sao? Gởi Anh Vân: Mấy lượt cười khinh câu sự nghiệp Bao lần chối bỏ chuyện công danh! Vui ư? Dầu chỉ dăm ba phút Mà trái oan khiên mọc kín cành! Gởi Trần Hữu Thu: Từ thương bè bạn anh ra biển Dựng lại nhà trên nỗi nhớ đời Bàn tay thân ái khuyên mời Chắt chiu gởi chút tình người ly hương! Gởi Nguyên Huy: Lão huynh còn nhớ xưa Thanh Hóa Một góc Thanh Lâm mấy đổi dời Vào ra khinh thế ngạo đời Vẫn ung dung với nụ cười trầm luân! Gởi Ngọc Hoài Phương: Đời có can chi ly rượu lạt Kim bằng thôi cũng ấm lòng nhau Bên trời bẻ kiếm vui kinh kệ Chay lạt trăm năm cạnh... má đào! Gởi Tô Kiều Phương: Ba mươi năm trước không thua cuộc Thì sá gì cho một đổi dời Nay mời đón được em về với Bướm mỏi cung đường bướm đậu thôi! Gởi Luân Hoán Không những thơ mà hơn cả thơ Mơ mộng riêng thành chung mộng mơ Trăm năm một chiếu cười riêng mộng Một chút cười sao trăm ngẩn ngơ Gởi Mạc Ly Hương PĐL: Tên người gợi nhớ thân quen Một ta luân lạc bao miền dặm xa Tên người sao lại thiết tha Hồn quê hiện giữa hồn ta thẩn thờ... Gởi Lê Hoàng: Vẫn cười vui được một đời Xây nhà bên góc đổi dời mấy phen Xe lên phố ngủ ưu phiền Em ơi thức dậy đổi phiên ru người! Gởi Lâm Tường Dũ: Ngựa lồng vào cõi tiêu dao Mặc em trống trận kêu gào kiếm cung Một đời ta trót thung dung Thèm nơi bằng hữu cười chung lạc loài! Gởi Nguyễn Ngọc Chấn CNN: Cũng dùm thiên hạ chịu đau Gánh thêm khổ lụy chỗ nào nhiễu nhương! Đem bao gấm lụa trải đường Mời xuân quá bộ về phương cỗi cằn! Gởi Du Tử Lê: Một đời cự phách như thơ Buồn sông núi lạ thẩn thờ cõi xa Quê người thơm nỗi nhớ nhà Tay em mộng mị nõn nà thụy du! Gởi Đào Vũ Anh Hùng: Đại bàng nghiêng cánh bên triền sóng Thoảng một dòng hương biển cố hương Ngất một niềm đau đoài đoạn mới Từng nhánh sầu giăng ngõ tứ phương... Gởi Đinh Tiến Dũng: Do vậy... những niềm vui thất lạc Quay về nở lại đóa hoa môi Vẫn nguyên hào khí đêm bằng hữu Dầu ngất ngư đau mấy mộng đời! Gởi Đỗ Bình: Bóng quê nào mát chiều luân lạc Cánh đại bàng soi mặt biển đông Chợt thấy dòng trăng xưa hiển hiện Tình sông nghĩa núi dậy trong lòng! Gởi Song Nhị: Chiều xanh sao trắng dòng ngăn cách Chiến mã qua ngàn bẫy tử sinh Tiếng hờn vang mãi mười phương gió Vang tận trời bao nỗi bất bình! Gởi Trần Trung Ginh: Bao nhiêu lần múa gươm gia bảo Chẳng tuyệt chiêu nào rụng tóc ai! Một kiếp mang danh trùm nghĩa khí Cuộc chơi đồng điệu nối dài tay... Gởi Mạc Thúy Hồng: Từ bốn phương về người chắp cánh Đường bay Lạc Việt mấy thênh thang Bút khơi vạn vút cùng vung bút Lịch sử từng trang lại rỡ ràng! Gởi Thái Chân: Người đi ngàn dặm chân thần mã Dừng lại bên đường một túi thơ Đã đành một kiếp vương tơ Nghiêng vai gánh nợ sông hồ mãi sao? Gởi Hải Bằng BNN: Mượn quê người để tạm dừng Mượn sông núi lạ để rưng rưng buồn Mượn lòng trả nợ gió sương Mượn thân thế tạm qua đường đắng cay! Gởi Yên Lang: Ngựa vào giữa cõi mưa sương Tấm thân hồ hải về phương hải hồ Nghiêng trời xuống một hồ lô Rót tay bằng hữu hư vô dấu người! Gởi Nhật Hồng: Từ ta rũ áo khinh cừu Về non nối lại nỗi đời tịch liêu Đêm chưa chở hết được chiều Nên còn vệt nắng đìu hiu cuối đường! Gởi Vũ Uyên Giang: Nghiêng vai trút nợ phong trần Sao chân vấp lại mấy tầng oan khiên Mưa nào qua ngọn biến thiên Cho ta mọc lại tóc triền miên xanh? Vội về cho kịp đi nhanh Vội đi nên lại loanh quanh chẳng về!... Gởi Trà Nguyễn: Chiều hoang bóng nhỏ bên trời Chân theo dạ khúc dạo đời mưa sa Sá gì mấy cuộc phong ba Chút hương trà gởi đêm qua mộng buồn!... Gởi Đỗ Hùng: Hốt chơi chút bụi từ trong gió Sao lại dày thêm mặt trắng đen? Hồn trải mây sầu trên sóng rượu Đùn hơi nhạc vỡ bóng ưu phiền... Gởi Minh Ngôn: Chân đưa bóng được vào đời Mấy phen vỗ kiếm bên trời mà ca! Cõi người còn lại một ta Bóng bên chân cứ tưởng bóng xa ngút ngàn! Gởi Trần Ngọc: Rong chơi trên cõi quê người Ta trao sự nghiệp cho đời hơn thua Em làm hoàng hậu hơn vua Ta xin nhiếp chánh vào mùa gió trăng! Gởi Vương Trùng Dương: Hơi rượu cay lòng còn chưa đã Miệng cười ha hả đấm ngực kêu Trời! Ly nầy ta cạn cùng ngươi Thương người khí tiết lạc đời biển dâu! Gởi Tâm Chung: Bỗng dưng gặp lại bạn già Phong trần mà vẫn còn nguyên, a! Tóc râu vẫn chấp đời lang bạt Chén rượu tha hương cứ đậm đà! Gởi Nguyễn Tấn Hưng: Một tay hái trái cho đời Để tay còn lại gọi mời âm thanh Một đời hai mối tình xanh: Thủy chung với Nhạc trọn tình với Thơ! Gởi Kim Âu: Vói tay chừng đụng Cổng Trời Chân đeo đất khổ đọa người trầm luân Dẫu thân mạt lộ anh hùng Còn chơi đẹp cứ tận cùng cuộc chơi! Gởi chị Hoài Điệp Tử: Ba tài mới được một tâm Vậy chớ ba tâm được mấy tài? Thương sao vẫn cứ thương Hoài Thương chồng nên vẫn một Mai độc hành! Gởi chị Linh Phương: Buồn theo mây sóng vào cung bậc Tay người khơi dậy những hồn âm Sao nghe đồng vọng từ tâm tưởng Một nỗi niềm xao động trăm năm! Hồn ai thao thức nhớ dương cầm! Gởi chị Diễm Phúc: Một kiếp thuyền quyên còn nặng nợ Không vay mà cứ trả cho đời Tấm lòng trải với tim nhân hậu Sáng mãi trên môi ánh lửa cười! Gởi chị Nguyên Nhung: Giấy thênh thang trải xanh dòng mực Lồng lộng hồn cao nắng đại dương Vẫn một hồn quê biên biếc mộng Chút tình vương mãi bước ly hương Gởi Lý Kiến Trúc: Nửa đêm giở lại trang thư cũ Lại đúng vào trang hiển hiện em! Chiêm bao mà tưởng là em thật Nên lỡ tay vào chỗ áo xiêm!... Gởi Việt Dzũng: Cõi người dầu có hư hao Cõi ta vẫn cứ dâng trào yêu thương! Dang tay nối những đoạn trường Đưa vai gánh nợ bốn phương trọn tình!... Gởi Trần Quốc Bảo: Làm dâu đâu chỉ là con gái Thiên hạ bao nhiêu người long đong Thương em gối chiếc cô phòng Làm trai lại có tấm lòng dâu ngoan! PHƯƠNG TRIỀU |