đâu chỗ vá trên áo người
cô phụ
một thời xưa duyên dáng cuốn qua rồi
nghe đứt ruột tưởng chừng trong đáy cốc
hồn Trương Chi lãng đãng ấy là tôi
và tất cả bờ ao kinh rạch
ấy
thoảng hương trầm hay hoa tím bằng lăng
cũng não nùng vì muôn đời không thấy
lũ ong xưa đàn bướm giỡn tung tăng
tôi nhớ mùa xuân ấy Biển
Hồ
khí trời tôi thở khí trời thơ
tôi nghe tôi rất thèm yêu lắm
dù chỉ vu vơ chỉ hững hờ
tôi hẹn chờ em ở Suối Con
(cái tên nghe dễ ghét vô cùng)
ngồi đây ta ngắm trời cao thấp
mặt sóng lô nhô lượn nổi vòng
tóc em dài chắc biết tôi
thương
cánh hoa chùm gởi nở bên đường
giục tôi quay quắt hồn quê cũ
(rồi cũng đau tê biệt núi rừng)
tôi lữ hành ngủ đậu nơi
đây
mai đi về biển mốt đồi tây
khi đêm bên thác sầu cây cối
thèm bát canh rau , dáng mẹ gầy
ôi giữa mùa xuân, bên gái
xuân
sao tôi lãng mạn rất đau lòng
nhà ai khói lượn mà tôi ngỡ
khói súng rền vang tết mậu thân
tôi nhớ mùa xuân ấy Biển
Hồ
trong hồn thanh tịnh bóng mây đưa
một bầy con gái đi giung giẻ
để tóc ơ hờ kết mộng chưa ?
đất đỏ miền cao in dấu chân
đời bôn ba mấy cũng yêu lầm
có khi mưa ướt trên vai áo
còn ngỡ sương đêm gọi tiếng thầm
dốc sõi đồi cao nắng mới
lên
em duyên dáng mộng để tôi nhìn
hôm nay ngày hẹn mây và gío
đừng để trăng buồn mưa giữa xuân
em ở đầu kia cuộn chỉ thần
thoáng nghe tàn bạo tiếng thời gian
chừng đôi năm nữa khi rời lính
tôi sẽ lên rừng sống ẩn thân
khoảng cách là con tim nhát gan
cứ đêm đề ngắm để hoang mang
hoa trôi còn gởi hương cho nước
em gởi cho tôi chiếc lá vàng
từ ấy xuân sầu trong trí
tôi
cái đời trận mạc cũng xa xôi
về xuôi ngó lại bàn tay trắng
chỉ thấy lơ mơ bóng một ngừơi
xe đổ đèo ở dốc Mang Yang
tìm đâu trong kỷ niệm điêu tàn
cơm nhà binh ấy nuôi tôi sống
tình của em cho sưởi ấm lòng
Lâm Hão Dũng