Kontum, bài thơ cu弯font>
lưng rượu đế đủ soi
hồng khuôn mặt
chiều đã rơi từ ngọn lá cuối đồi
nghiêng cánh võng bỗng nghe trời rất chật
đất trải dài muông dặm thuở rong chơi
bạn cây súng đi vào đời chém giết
gót giày sô lầm lũi chốn không vui
đã bao lần chào bạn bè vĩnh biệt
đời đao binh ngắn ngủi thế mà thôi
thừa mơ mộng lúc dập vùi nắng gío
chuyện riêng tư vụn vặt đủ vài câu
vào lửa khói trái tim mình rạn vỡ
thế xuân thu tuồng diễn đã từ lâu
vài ngụm đắng kệ trời quay đất chuyển
súng cầm tay chờ giặt cứ lai rai
cánh hoa dại nhắc muôn vàn kỷ niệm
sao cay nồng chưa đủ ấm ngày mai
giặc cứ pháo xá gì cơn bão giạt
nón sắt che cho đỡ lạnh mái đầu
đêm nến thắp ánh hỏa châu hiu hắt
sinh nhật ai máu đỏ giữa canh thâu
đường truông núi hai mươi năm chất ngất
tuổi lang thang vào xương máu bàng hoàng
mai về phố với hồn chai lạnh ngắt
mua tình vui dồn trống chuỗi mênh mang
khúc chinh chiến đã từ lâu quên hát
vầng trăng treo mầu úa hướng mong chờ
mai xuống núi tiếp một ngày phiêu bạt
tìm lại mình đánh thức một cơn mơ
Nguyễn Mạnh Trinh