Trên đường lững thững hành quân...
đạn thù có lẽ ngập ngừng tránh ta
bluebar.gif (870 bytes)

1.
vào giờ G ta ra mặt trận
ngồi trước ca-bin ngủ gật ngủ gà
một chút nhớ em, một chút nhớ
cái thằng nào đó, giống y ta

xe bỏ mắt mèo qua Châu ‘
chờn vờn trước mắt bóng ma trơi
nhìn lâu lại hóa ra đom đóm
buồn bã bay khan ở cuối trời

ếch nhái ve nhau, loạn thiên hát
lạnh lùng hơi đất cuốn hơi sương
che tay ngồi kéo dài hơi thuốc
nhớ cái...lưng em thật dễ thương

nhét cái bản đồ trong áo giáp
khẩu colt ngủ mỏi một bên đùi
câu thơ chợt đến, chợt đi mất
mặt trận từ ta nối tới người

2.
vào giờ G ta ra mặt trận
nón sắt bần thần theo gót giày sô
hiu hắt đường mưa tiến về âm phủ
vừa cảnh giác đời, vừa ủ chiêm bao

khẩu súng cạc bin chúi đầu xuống đất
như muốn nói gì với cánh Rừng Lăng
đất nhão, cỏ chua tổ tiên để lại
thích uống máu người ? hay bị ép chăng ?

băng lạch nước đen lạnh tê đầu gối
bỗng khựng giữa dòng , tưởng đĩa bao vây
Xuân Phổ bên kia chập chờn bóng địch
lập cập hôn ai, bèo vướn chân mày ?

nước lạnh môi khô lóe lên đóm nhớ
màu mắt bên màu hoa súng ngày xưa
ta vẫn yêu em, yêu toàn nhân loại
nên gắng khom lưng, tiến chiếm Xóm Dừa

một loạt đạn bay, một ngày ập tới
một phút làm người sung sướng biết bao
nhưng dẫu tình cờ thân đầy vết đạn
chẳng oán hận gì vì vẫn chiêm bao

Luân Hoán