ta biết người chờ đêm
xuống núi
kiếm dăm túi gạo vác lên rừng
ta để bụng người no một bữa
rồi thôi đừng trách ta dửng dưng
người đó,một loài chim
không tổ
nằm trên xác lá lạnh bao năm
thì cứ đêm nay về sưởi ấm
về xin mẹ gìa tấm nilon...
người như ma qủi mò trong
tối
ta cũng qủi ma đang đứng rình
tội nghiệp mẹ gìa ho khù khụ
sông trăng mênh mông trôi vô tình
ta đợi sang khuya giờ trăng
lặn
người chờ sang khuya băng qua sông
trời ơi, đất ơi ! cùng số phận
mẹ ho khù khụ quá đau lòng !
Nguyễn Phúc Sông Hương