chúng tôi đi mang cuộc dời
lưu động
qua nhiều nơi không nhớ tên làng
đã nghỉ lại rất nhiều nhà dân chúng
tôi nhớ bờ tre gió lộng
làng xuôi xóm ngược mái rạ như nhau
có nắng chiều đột kích mấy hàng cau
có tiếng gà gáy xóm
có 'khai hội, yêu cầu, chất vấn'
có mẹ gìa bắt rận cho những đứa con xa
trăng lên tập họp hát vang nhà
tôi nhớ
giường kê cánh cửa
bếp lửa khoai vùi
đồng chí nứ vui vui
đồng chí nứ dạy tôi dăm tối chữ
đồng chí mô nhớ nữa
kể chuyện Bình Trị Thiên
cho bầy tôi nghe ví
bếp lửa rung rung đôi vai đồng chí
thuở trong nớ hiện chừ vô cùng gian khổ
đồng bào ta phải kháng chiến ra ri
đêm đó chúng tôi đi
nòng súng nghiêng nghiêng
đường mòn thấp thoáng
trong điếm nhỏ
mươi người trai tráng
sờ chuôi lựu đạn
ngồi thổi nùn rơm
thức vừa rạng sáng
nhìn trời sương nhẩm bước chúng tôi đi
chúng tôi đi nhớ nhất câu ni
dân chúng cầm tay lắc lắc :
'độc lập nhớ rẽ viền chơi với chắc' (1)
Hồng Nguyên
(nguyễn Văn Vượng
1924 Thanh Hoá, mất 1954)
(viền:giọng Thanh Hóa có nghĩa là Về)