thăm thẳm đường lên núi
nối rừng
sớm chiều bóng núi cõng trên lưng
cái vai lính trẻ hồn nhiên thế
mà cứ riêng mình lại nhớ nhung
thơ viết đầy trang chẳng gởi
ai
mùa mưa biên giới suốt đêm ngày
mưa về đồi Cọ qua đèo Gío
ở đấy chừng mưa có giống đây ?
vui khoác ba lô bước mã hồi
đường thu vàng ngập lá vàng rơi
phố xưa quán cũ vành khăn trắng
máu đỏ chân nhang tím đất trời
gọi tách cà phê ngồi nhắc
nhau
nghe từng giọt lệ nhỏ men nâu
trời đêm u hiển trung du lạnh
đom đóm bơ vơ lạc cõi sầu
Yên Thao
(Nguyễn Bảo Thịnh
1927 Từ Liêm Hà Nội)