Một Khung Cửa Một quãng đường
Hoài Anh Trần Trung Phương
. sao chưa biết tên em
mà trang lòng vội ngỏ
dù mới biết nhà em
trái tim dừng trước ngõ

ngày ta mới gặp nhau
em đi không ngẩng đầu
đến nay anh mới hiểu
mặt biển có chiều sâu

tìm nhau qua lối thơm
trời thu vào khung cửa
tay nâng hờ bát cơm
nhớ em mà quên bữa

đoán nhịp bước từ xa
nghe tiếng chân gần lại
mặt đường nhựa tiếp âm
trong hồn anh khuếch đại

chợt sáng bừng khuôn mặt
(hé cửa thấy trăng ngà)
như từ hai tia mắt
một cầu vồng bắt qua

em vờ nhìn phía khác
chênh chếch nắng qua thềm
đường phố dường rợp mát
dưới hàng mi của em

anh nhìn gương mặt em
như xem đài khí tượng
thấy đôi mắt êm đềm
biết gío mùa thuận hướng

ơi những mai áo trắng
làn mây nõn bay ngang
ơi những chiều áo vàng
tắt trời còn đọng nắng

em chưa nói một câu
vườn anh chim đến hót
nhãn chưa hẹn mùa đầu
quả trong lòng đã ngọt

như con tài điện mới
qua phố cũ hàng ngày
tưởng chỉ cần với tay
là chạm vào hạnh phúc

thời gian như đứng sững
đếm mỗi bước em qua
tiếng chân em dần xa
đường phố thành vắng ngắt

ngày thiếu bóng em qua
giờ đi không trở lại
một cơn gío lạnh lùa
thổi giữa lòng anh mãi

ôi một con đường ngắn
mà như vòng địa cầu
hai người ở hai đầu
trăng mọc rồi trăng lặn

bóng em lồng trang thơ
khung cửa đèn thao thức
bút anh vừa cạn mực
máu tim dâng lại đầy.

Trần Trung Phương