chiều bỗng vang trong lòng ta
tiếng guốc
những âm thanh lóc cóc cuối hiên trường
nơi một thuở ta vòng tay trước ngực
trầm ngâm theo một tiếng guốc ai khuamười sáu tuổi, ai còn vô tư quá
ai vô tư đến độ hóa...vô tình
giờ ra chơi, ai ham chơi kỳ lạ
bỏ ta một mình đứng ngóng...một âm thanh
ôi tiếng guốc trong muôn ngàn
tiến guốc
ta nhận ra nhờ nhịp bước ai giòn
thềm sân rộn tiếng cười ai nhún nhẩy
tóc đuôi gà run rẩy dáng trăng non
ta đã đợi buổi ai còn
mười sáu
đến hôm sau ai mười tám rồi mà
sao tiếng guốc vẫn hồn nhiên huyên náo
cuối hiên trường, khi sắp hết cấp ba ?
ai huyên náo, còn ta thầm kín
vậy
chút riêng tư không dễ nói thành lời
ta còn giữ , nghĩa là còn đọng mãi
một ngày nào tiếng guốc khẽ khàng rơi...
Nguyễn Thái Dương
(tt Ngày Xưa Hoàng Thị) |